Trang

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

7. Những ngày đầu Hội Văn nghệ Đồng Nai (kỳII)


21:25 3 thg 8 2012Công khai7 Lượt xem0
 
                                                                                        Hồi ức của Nhà thơ Xuân Bảo                                                 
Anh Nguyễn Duy Thinh có trong tay hai bằng đại học,Đại học Mỏ và đại học Thương nghiệp.Anh có thêm một cái bằng quý giá nữa là tốt nghiệp Khóa đầu tiên của Trường Viết văn Nguyễn Du.Những truyện ngắn của anh đã được đăng trên nhiều báo và tạp chí ở Hà Nội trước ngày Miền Nam hoàn toàn giải phóng.Và sau này tác phẩm của anh vinh dự được in chung cùng nhà văn Lý Văn Sâm trong tập sách Bến Xuân. Tác phẩm đầu tay của Hội Văn Nghệ  Đồng Nai khi Hội vừa tròn tuổi thôi nôi.  Lúc bấy giờ anh đang là Trưởng phòng Tổ chức cán bộ của Ty Thương nghiệp Đồng Nai, nơi người chú ruột của anh – Anh hùng quân đội Nguyễn Trọng Tâm – làm Trưởng ty.


               Xuân Bảo (áo trắng) và Duy Thinh (Phải)
 Nguyễn Duy Thinh có lợi thế là anh có tiêu chuẩn được đi xe con.Và anh cũng tự lái được. Chiếc xe du lịch nhỏ, mang nhãn hiệu Citroen của Pháp ,mui bằng vải bạt,cũng là thứ chiến lợi phẩm ta thu dược trong những ngày chiến thắng 30-4 .Chúng tôi vạch kế hoạch : Văn kiện thì viết tại nhà tôi.Hậu cần thì tôi và anh sẽ đi đến những cơ quan hữu quan như gạo thì sang anh Ba Kích ,giám đốc Công ty Lương thực tỉnh. Heo thì đến Trại Chăn nuôi heo Phú Sơn
                                  
 ( Trại này của Ông Đặng Văn Cân bỏ lại để di tản).Trưởng trại là ông Trần Bửu Hiền mà sau này ông thăng tiến đến chức Phó bí thư tỉnh ủy Đồng Nai. Giấy thì ra nhà máy COGIDO do anh Lương Trọng Ngộ- tôi quen biết từ hồi anh làm giám đốc Nhà máy Giấy Việt Trì-khi tôi còn công tác ở báo Công nghiệp Hóa chất -và anh Phan Long ,phó giám đốc.Chúng tôi xin được ba tạ gạo,sau khi Đại hội thành lập xong số còn lại thì đưa về Văn phòng Hội đóng tại số 1 đường Võ Thị Sáu, giao cho cô Đào Minh. Bốn con heo loại thải , mỗi con trên dưới một tạ. Tôi còn nhớ một kỷ niệm buồn : Nếu để những con heo loại thải, đã là loại thải thì chúng không mắc bệnh này cũng mắc bệnh khác.Nếu để cho các văn nghệ sĩ và quý khách xơi nhỡ xảy ra ngộ độc thì nguy to. Khi đã nắm trong tay giấy duyệt rồi, tôi mua hai bao thuốc lá Samit. loại thuốc lá sang của Thái Lan sản xuất đang được tiêu thụ tràn lan.Tôi biếu cậu thủ kho và dặn cậu ta chọn cho những con heo không bệnh. Có thể coi đây là một hành vi hối lộ.?! .Sau này tôi được biết, cậu thủ kho này đã đập què chân mấy con heo đang khỏe mạnh để xuất cho chúng tôi. Thật là môt tội lỗi đáng thương ! Mười ram giấy pơ-luya đủ cho công việc giấy má.Còn tiền ? Tôi không rõ tỉnh cho được bao nhiêu, nhưng trên tinh thần tự lực cánh sinh thì chúng tôi phải chủ động lo liệu sao cho được chu toàn. Anh Nguyễn Tám, giám đốc Xí nghiệp Trụ bê-tông cho một cái trụ bê-tông loại 12 mét. Tôi nói đùa với anh rằng Hội chưa có trụ sở nên không thể đem cái trụ bê-tông đó về làm cột cờ được .Chúng tôi xin được biến ra thành tiền. Thế là Phòng Tài vụ ghi vào tài khoản tài sản bán hộ được 300 đồng. Anh Mười , giám đốc Bột Giặt Net biếu hai tạ bột giặt và chúng tôi giao cho cậu Lân mang ra Chợ Sặt ( Hố Nai ) bán. Bán được bao nhiêu chúng tôi mang về nộp đầy đủ,không thiếu một xu.Nghe đâu Quản lý thị trường có hỏi thăm, nhưng Lân đã nói thật là quà biếu không thể dùng hết cho mấy con người ở Hội cho nên họ cũng thông cảm tha cho. Còn cái việc đi xin xe con.Có một buổi tối, tôi chở anh Hai Lý trên chiếc xe Vespa  Standard cũ mà gia đình tôi vừa bán lứa heo nuôi theo hợp đồng với Công ty Thực phẩm Đông Nai được 1.000 đồng đẻ mua xe. Chúng tôi đến Công an Đồng Nai. Tất nhiên là đã gọi điện cho ông Mười Vân,giám đốc công an tỉnh trước đó và ông ta đồng ý tiếp. Tôi còn nhớ như in  : khi tôi và anh Hai Lý được một người mặc thường phục dẫn vào phòng làm việc của Mười Vân, tôi có cảm giác như  đi vào sào huyệt của tên trùm phát-xít Gơ-ben, thời Đức quốc xã. Căn phòng mờ mờ tranh tối tranh sáng.Hai con bec-giê nằm chinh ình hai bên cái bàn làm việc to đùng.Mười Vân đứng đậy bắt tay chúng tôi.Bàn tay không ấm cũng không đến nỗi lạnh.Anh Hai Lý nêu việc Hội cần một chiếc xe con để đi lại.Giám đôc Mười Vân vui vẻ chấp nhận và lấy ra một mảnh giấy bằng bàn tay viết mây chữ : Hậu cần xuất cho Ban Vận động Hội Văn nghệ 1 ( một ) chiếc xe con. Ký tên 10 Vân.Mấy hôm sau cậu Lân mang về môt chiếc xe du lịch hiệu volskwagen còn khá tốt.
                                                                                          ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét