Blogger Hồng Nga viết
nối vào Truyện Trằn trọc nhớ của Xuân Bảo
…
Đường chân trời.
Bình minh lên
Ngaỳ mới!
......
Năm năm sau.Thế là đã sang năm hai ngàn mười tám.Thằng Bình 38 tuổi tròn. .
Vó ngựa qua cửa sổ cũng không nhạnh bằng thời gian trôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào ấy.Nó ngán cái bang Cali,nó ngán cái “thế giới tự do".Ngán là đúng.Mẽo nhiều tiền,ít anh hùng.Mình ít tiền,nhiều anh hùng."Ra ngõ gặp anh hùng".Bọn thù địch nói"ra ngõ gặp tham nhũng".Láo toét! Vậy nên Bình về nước
......
Năm năm sau.Thế là đã sang năm hai ngàn mười tám.Thằng Bình 38 tuổi tròn. .
Vó ngựa qua cửa sổ cũng không nhạnh bằng thời gian trôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào ấy.Nó ngán cái bang Cali,nó ngán cái “thế giới tự do".Ngán là đúng.Mẽo nhiều tiền,ít anh hùng.Mình ít tiền,nhiều anh hùng."Ra ngõ gặp anh hùng".Bọn thù địch nói"ra ngõ gặp tham nhũng".Láo toét! Vậy nên Bình về nước
.
Nó mua hẳn một tòa biệt thự hoành tráng, nơi bố mẹ nó đang sinh sống.
Nó rủng rỉnh đô la."Tiền là tiên,là phật",không biết đúng sai ra sao.Hắn về nước mới mươi tháng.Những người xin cấp hộ chiếu trố mắt: Thằng Bình.Ờ,Bình.Con lão Tân.Chính chữ ký nó nằm đè lên một phần ba cái triện tròn,dưới còn có mộc chức danh:Trưởng phòng quản lý xuất nhập cảnh!
Oai!
Nó mua hẳn một tòa biệt thự hoành tráng, nơi bố mẹ nó đang sinh sống.
Nó rủng rỉnh đô la."Tiền là tiên,là phật",không biết đúng sai ra sao.Hắn về nước mới mươi tháng.Những người xin cấp hộ chiếu trố mắt: Thằng Bình.Ờ,Bình.Con lão Tân.Chính chữ ký nó nằm đè lên một phần ba cái triện tròn,dưới còn có mộc chức danh:Trưởng phòng quản lý xuất nhập cảnh!
Oai!
Khổ tận,cam lai.
***
Lạ! Giữa mùa hè mà có gió bấc! Gió bấc ảnh hưởng cả đến các tỉnh miền Nam này .
Tiếng còi rú ầm ĩ.Dân nháo nhác.Cháy đâu thế? Không.Đoàn xe sơn xám có sơn chữ "Police" đỗ trước biệt thự của Bình.
Từ trên những chiếc xe, công an lăm lăm súng trên tay.Túa xuống.Nhà Bình bị vây chặt.
***
Lạ! Giữa mùa hè mà có gió bấc! Gió bấc ảnh hưởng cả đến các tỉnh miền Nam này .
Tiếng còi rú ầm ĩ.Dân nháo nhác.Cháy đâu thế? Không.Đoàn xe sơn xám có sơn chữ "Police" đỗ trước biệt thự của Bình.
Từ trên những chiếc xe, công an lăm lăm súng trên tay.Túa xuống.Nhà Bình bị vây chặt.
Vài tiếng sau,mọi người thấy Bình bị còng
tay.Họ đẩy Bình lên chiếc xe bịt kín.
Nghe mọi người kháo nhau: nó làm hộ chiếu cho một thằng tham ô tiền tấn của nhân dân .Giúp thằng ấy đi nước ngoài.
Vợ chồng Tân, Hiền chưa nhiều tuổi.Cả hai má tóp.Lo cho con.Có lẽ lại khổ rồi.
Nghe mọi người kháo nhau: nó làm hộ chiếu cho một thằng tham ô tiền tấn của nhân dân .Giúp thằng ấy đi nước ngoài.
Vợ chồng Tân, Hiền chưa nhiều tuổi.Cả hai má tóp.Lo cho con.Có lẽ lại khổ rồi.
CAM TẬN KHỔ LAI!
Mặt trời đã khuất sau những rặng núi sau nhà.
Một đêm dài oi bức bắt đầu.
HỒNG NGA- HưngYên quê
nhãn.
---------------------------------------------
HẬU TRĂN TRỌC NHỚ
Truyện
ngắn
HỒNG
NGA tục biên. XUÂN BẢO nhuận sắc.
Đường
chân trời.
Bình
minh lên.
Trời
hửng
Ngày
mới!
…
** Bình đi du học là do tiền mồ
hôi nước mắt của ông bà nội và ba má nó cần cù tạo dựng khi đi kinh
tế mới..Sang Hoa Kỳ,Bình học giỏi.Ra trường có công việc làm ngay và
thu nhập khá.Bình quen cô gái tên Xuân, học lớp dưới Bình hai năm, con
một sĩ quan sang Mỹ theo diện H.O.Và khi Xuân ra trường thì hai người
làm lễ cưới.Bình có thư về mời ba má sang dự.Vé máy bay khứ hồi
Bình lo, nhưng vì ông bà ngoại đang ốm nên ba má không đi được. Thỉnh
thoảng vợ chồng Bình gửi tiền về.Tân Hiền vốn chắt chiu nên chẳng
bao lâu cơ ngơi ngày càng mở rộng.Phát triển nương rẫy.Giàu có hẳn
lên.
** Mười năm sau.Thế là đã sang năm 2023.
Bình 43 tuổi.Vó câu qua cửa sổ cũng không nhanh bằng thời gian trôi.Cái
tuổi trên tứ thập nhi lập, Bình chín chắn và thành đạt.Ở Hoa Kỳ
hắn mua trang trại, có nhà ở Quận Cam.Vợ con đề huề,sung túc.Bình
là lớp người mới của Tiểu Sài Gòn.Hắn xa lánh lớp người sang đây
từ trước, ngoại trừ bố mẹ vợ.
Ma xui quỷ
khiến thế nào ấy.Nó ngán cái bang Cali.,ngán cái “thế giới tự
do”.Ngán là đúng. Mẽo nhiều tiền,ít anh hùng.Mình ít tiền nhiều anh
hùng.Mình thì “ra ngõ gặp anh hùng”.Bọn thù địch xuyên tạc “ra ngõ
gặp tham nhũng”. Láo, láo toét! Vậy nên Bình về nước.Cơ ngơi ở Hoa
Kỳ giao lại cho vợ con trông coi.Thằng Long,con Khánh cũng đã lớn
khôn.Bình yên tâm.
**
Việc đầu tiên,Bình tìm mua một khoảnh đất rộng, nơi bố mẹ hắn sinh
cơ lập nghiệp ngày đầu.Hắn thuê kiến trúc sư thiết kế cái biệt thự
vừa mang dáng dấp cổ điển Pháp, phong cách Normandie, lại vừa mang
nét kiến trúc Đông phương, chủ yếu là làm nơi thờ phụng tổ tiên.Thợ
thầy khẩn trương thi công ngày đêm.Chẳng mấy chốc mà hoàn thành. Lễ tân gia được tổ chức long
trọng. Đại diện chính quyền, đoàn thể,bạn bè cũ,bà con xóm
giềng…đến dự đông vui.
** Hắn rủng rỉnh đô la. “Tiền là
tiên là phật…”,không biết đúng sai ra làm sao? Bình về nước chưa đầy
một năm mà tiếng tăm đã vang lừng. Hắn tung tiền như vãi trấu: làm
công tác từ thiện,giúp quỹ xóa đói giảm nghèo,ủng hộ khuyến học…
Đặc biệt hắn tặng địa phương một ngôi trường tiểu học, nơi bố mẹ
hắn đã sinh ra thằng Bình lem luốc ngày nào.
Ở
Mỹ, Bình đã quen với công việc quản trị trang trại. Về nước, hắn đem
những kinh nghiệm đã thu hái được vào việc kinh doanh.Hắn mua hẳn một
khoảnh rừng rộng hơn 5 hecta cạnh con suối. Hắn lập 7 trại nuôi gà,mỗi
trại nuôi hơn hai chục ngàn con.Qua mấy đợt đại dịch H5N1,gà của Bình
chẳng hề hấn gì.Lãi to.Chung quanh các trại gà,Bình trồng cây lưu
niên ăn trái và tre tàu lấy măng.Sẵn phân gà hắn quy hoạch một vùng
trồng ớt.Ớt bón phân gà cay xé lưỡi, bán rất chạy.Lại lời lớn. Người
nông dân bán đất để rồi trở lại làm thuê cho Bình ngay trên mảnh đất
của mình. Nghịch lý. Chua xót.
**
Vợ chồng Lộc,em gái Bình từ Định Tân về được Bình giao trông coi nhà hàng Nhũ Tiên.Nhũ Tiên tọa lạc trên
một quả đồi thoai thoải,có con suối bao quanh.Bình thân chinh ra Huế
tìm mua hai khung nhà rường cổ,giá hơn mười tỷ đồng để làm hai sảnh
.Bên trong nhà hàng xây dựng nhiều công trình mang phong cách ba miền
Bắc Trung Nam.Nơi đây còn được dùng làm nơi tổ chức hội nghị và sự
kiện của thành phố.Nhũ Tiên là niềm tự hào của thành phố mới
Khánh Long.Restaurant & Dancing NHUTIEN là nơi lui tới của các quan
chức.Những ngày thứ bảy và chủ nhật,xe
ôtô đủ màu, đủ biển số nườm nượp chạy về.Có các em chân dài dập dìu vào ra. Những cô
người mẫu thướt tha khoác tay các đại gia. Tiền vào túi Bình như
nước sông Đồng Nai.Quả là số đỏ!
Hai
kỳ bầu cử Hội đồng nhân dân,Bình đều đắc cử với số phiếu rất
cao.Có một điều hết sức may mắn đối với Bình là hắn không ngờ cái
cậu học trò ngồi cùng bàn hồi học phổ thông giờ đây đã là một cán
bộ chủ chốt của tỉnh.Tình bạn thời để chỏm ngày càng gắn bó.Không
quên bạn cũ,ông bố trí cho Bình vào ngành công an.Nhờ tài mẫn cán
và khéo mồm khéo miệng từ một anh thiếu úy dần dà và cũng phải
nói thật là nhanh lên thiếu tá rồi trung tá trưởng phòng.
**
Những người dân xin cấp hộ chiếu trố mắt: Thằng Bình. Ớ! Thằng Bình
,con lão Tân. Chính chữ ký của nó nằm đè lên một phần ba cái triện
tròn đỏ chói,phía dưới có mộc chức danh:Trưởng phòng quản lý xuất
nhập cảnh và họ tên Phan Hòa Bình.
Oai!
Khổ tận, cam lai!
**
Lạ!
Giữa mùa hè lại có gió bấc. Gió bấc ảnh hưởng cả đến các tỉnh
miền Nam này.
.
.
Tiếng
còi rú ầm ĩ.Dân nháo nhác.Cháy đâu thế? Không.Đoàn xe sơn xám có
dòng chữ hai bên hông “Police” đỗ trước biệt thự của Bình.Từ trên xe
những người mang sắc phục công an lăm lăm súng trên tay. Túa xuống. Nhà
Bình bị vây chặt.Vài giờ sau, mọi người thấy Bình bị còng tay. Họ
đẩy Bình lên chiếc xe bịt bùng. Nghe mọi người kháo chuyện:Nó làm
hộ chiếu cho một thằng quan tham, tham ô tiền tấn của nhân dân đang bị
luật pháp truy nã.Hắn giúp thằng ấy trốn thoát trót lọt ra nước
ngoài.
Ông
bà Tân Hiền vừa qua cái tuổi lục thập như nhi.Cả hai người má tóp,gầy
rộc.Lo cho con. Có lẽ lại khổ rồi!Hiền hỏi Tân:Sao lâu lắm rồi không
nghe tiếng tắc kè kêu cầm canh? Tân buồn!
Cam
tận khổ lai!
Mặt
trời khuất sau núi.
Trăng
hạ huyền mong manh.
Có
tiếng cú rúc:Cú..cu.cú…
Đêm oi bức.
Quê nhãn Hưng Yên,Tân Triều quê bưởi.
Mùa mưa năm 2013.
HN và XB