CON
THIÊN NGA LẠC LOÀI
(Viết
nhân kỷ niệm 70 ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam anh hùng 22-12
-1944 - 22-12-2014)
Truyện ngắn
XUÂN BẢO
Bây giờ thời tiết đã chuyển cuối thu. Mây đen
vần vũ.Bầu trời Xuân Lộc mọng nước. Sấm chớp đì đùng.Xa xa, đâu đó vẫn còn những
tiếng súng lẻ tẻ.Vài chiếc tàu bay “bà già” (moral) lượn một vòng tròn rồi thả
dù xuống một trảng cỏ, gần Cua Heo. Trong nhiều chiếc dù xanh đỏ, có một chiếc
dù đỏ thả xuống hai cô gái ăn mặc diêm dúa, áo ba dây hở cổ và cái váy màu đỏ.Đây
là hai cô trong Đội Thiên Nga, vừa làm cái việc ca hát phục vụ quân lực cọng
hòa, vừa phục vụ giải quyết sinh lý cho binh lính và sĩ quan. Đó là thiếu úy Lê
Thị Lụa, biệt danh là Nhung “gấu”. Người thứ hai là hạ sĩ Thu Cương mới được
trung tá Trường, trưởng phòng An ninh quân đội tuyển dụng. Theo quy định, “gái
dù đỏ” là của sĩ quan chỉ huy.
Hơn 10 giờ đêm, trung tá Tôn Thất Đảm
vừa ở sở chỉ huy về, Nhung “gấu’’ cũng vừa tắm xong. Thị bước ra khỏi phòng tắm
với chiếc khăn mỏng khoác hờ trên vai.Mùi nước hoa đắt tiền Enchanteur tỏa ra
khắp phòng.Dưới ánh đèn nê- ông xanh dịu, thân hình của Nhung có sức gợi cảm đến
mức Đảm vội bế xốc Nhung lên giường.Ngắm nhìn thỏa thích “ con gấu tơ” rồi Đảm
trút bỏ bộ quân phục rằn ri bước nhanh vào toilet. Khi trở ra, Đảm tồng ngồng
hiện rõ thân hình y chang Adam.
Phải công nhận bọn Chiến tranh tâm lý ngụy rất
khéo tuyển chọn cái đám Thiên Nga, Phượng Hoàng.Chính quyền ngụy coi đây là một
binh chủng không thể thiếu cho cuộc chiến. Hai yếu tố hàng đầu của binh chủng
này là thanh (giọng hát hay) và sắc (có gương mặt đẹp và thân hình cân đối,hấp
dẫn). Đồng thời có khả năng làm gián điệp, tất nhiên là phải qua huấn luyện
tình báo.
Qua một đêm “chiến trường”, thỏa
mãn cho trung tá chỉ huy Khu Chiến thuật
33 ôm ấp,vày vò,Nhung trang điểm lại gương mặt đã bị nhòa nhẹt phấn son. Sáng
ra,cần vụ mang cà phê và món điểm tâm vào .Nhung nũng nịu:
-
Tý nữa anh cho em bắn vài phát ca nông
nhé!
-
Được, để anh gọi mấy đứa pháo thủ.
Nhung ra chỗ đặt mấy khẩu “vua chiến trường” 175
ly.Tên pháo thủ chỉ cho Nhung cách đạp cò. Nó không quên ghếch nòng pháo vào
trong rừng – nơi chúng nghi là có quân Giải phóng làm căn cứ địa.. Nhung đạp cò
hai phát. Tiếng đề- pa chói tai làm Nhung hơi liêu xiêu.Dân trong vùng bị địch
chiếm thường gọi cách bắn pháo vu vơ kiểu này là “pháo đĩ”. Họ rất sợ dễ xẩy ra
tai bay vạ gió!
Lê Thị Lụa tức Nhung gấu năm này sắp bước tới
gần cái tuổi “băm” nhưng nhìn bề ngoài người ta cứ tưởng nhầm khoảng hai mươi
hai, hai ba. Nhung có khuôn mặt bàu
bĩnh, nước da trắng hồng, cặp mắt đen láy và cái miệng cười rất tươi. Thân hình
Nhung là cả một “tòa thiên nhiên” vô cùng hấp dẫn. Thi xong tú tài, nhờ có giọng
hát hay nên được tuyển vào Đội Thiên Nga. Nhung được đưa đi Băng-cốc đào tạo
nghề làm gián điệp. Thái Lan là đồng minh của Mỹ Thiệu.Nơi đây kỹ nghệ sex được
coi là tuyệt hảo, cho nên các học viên Thiên Nga, Phượng Hoàng cũng được huấn
luyện về nghề này một cách bài bản.
Thu Cương sau một đêm “tưng bừng
mây mưa” với tên chỉ huy phó trung đoàn đến tìm Nhung, rủ đi chơi chợ Long
Khánh. Quy định của quân đội rất chặt chẽ. Thiên Nga, Phượng Hoàng chỉ được
phép đi lại trong nội ô. Còn những ai có nhiệm vụ dò la tin tức Việt Cộng mới
được ra vùng ven.
Thời gian này,quận Xuân Lộc có thị
xã Long Khánh. Long Khánh chỉ cách Sài Gòn hơn tám chục cây số, có hai tuyến
giao thông quan trọng là đường sắt và quốc lộ 1 xuyên Việt. Mỹ-ngụy coi Long
Khánh là “cánh cửa thép cửa ngõ phía đông bắc Sài Gòn” và là một địa bàn chiến
lược,xung yếu..Nguyễn Văn Thiệu đã nói “Xuân Lộc mất thì Sài Gòn mất”.Vậy nên
quân ngụy và quân Mỹ bố trí lực lượng dày đặc. Bọn chúng cho phát quang khu vực
đóng quân, rắc cỏ Mỹ,lập vành đai trắng,tăng mật độ hành quân càn quét ra vùng
ven,khống chế địa bàn.Chúng tiến hành xây dựng Long Khánh thành một căn cứ quân
sự, xây dựng căn cứ Suối Râm,mở rộng đồn pháo binh Hoàng Diệu, xây dựng Sở chỉ
huy Khu chiến thuật 33, xây dựng và làm đường từ sân bay đến Suối Râm. Những cuộc
hành quân của chúng không lúc nào là không gây ra chết chóc. Nhà cháy, người chết
phủ tang thương lên mảnh đất chưa đầy 50 kilômét vuông. Thời gian này Long
Khánh có số dân gần 6 vạn người, phần đông là dân từ nơi khác đến lập nghiệp,
nhiều nhất là dân miền Trung.Thâm độc hơn,Mỹ-ngụy biến Long Khánh thành nơi ăn
chơi theo lối sống thực dân kiểu mới. Bar
dancing, nhà chứa mọc lên san sát.
***
Đầu năm 1968, Tỉnh ủy Bà Rịa-Long
Khánh quyết định sáp nhập xã Bảo Vinh vào thị xã để có thêm bàn đạp tiến công;
củng cố ba bàn đạp cho ba cánh tiến công. B1 Bàu Trâm, B2 Suối Cái và B3 Suối Rết;
tăng cường cán bộ cho các cơ sở mật bên trong, đào thêm hầm bí mật trong nội ô
để che dấu vũ khí và lực lượng.Cùng thời điểm này, Đảng bộ Long Khánh quyết định
thành lập Đội Trinh sát vũ trang, trực thuộc Ban An ninh thị xã. H601 tên thật
là Nguyễn Thi Kim Hoa được phiên chế vào Đội cùng với nhiều đồng chí khác,
trong đó có H202 Đỗ Văn Đích.H 232 Lê
Thị Kim Liên.
Sáu Hùng cho gọi H601 tới lán chỉ
huy.
-Theo
tin đặc biệt từ Bộ Tư lệnh Miền, vừa qua địch thà dù bọn Thiên Nga xuống Long Khánh, trong đó có một
thiếu úy tình báo tên là Lê Thị Lụa, bí số IB0099, thường gọi là Nhung gấu.Tên
Thiên Nga này là một tên rất lợi hại, đã gây nhiều tội ác ở vùng Cheo Reo-Phú Bổn.
Nó đã luồn sâu vào các buôn làng Tây Nguyên và đã chỉ điểm cho quân ngụy hành
quân ruồng bố bắn giết đồng bào ta.Nay Long Khánh là địa bàn chiến lược của Mỹ
- ngụy nên chúng tăng cường mọi lực lượng để chống phá. Ban chỉ huy đội cử cháu
làm nhiệm vụ .Một, là dụ cho được Nhung ra rẩy (kiểu điệu hổ ly sơn) rồi bắt sống
nó.Hai, nếu bị lộ, nó chống cự thì cho nổ súng tiêu diệt.Chú cho H232 hỗ trợ.
Sáu Hùng giao nhiệm vụ xong, anh trầm
ngâm: Mình cũng có đứa con gái gần bằng tuổi Kim Hoa không biết giờ này ra sao?
Khi anh rời quê Tiền Giang vào Đồng Tháp Mười, nó mới 10 tuổi. Thế mà đã 8 năm
xa nhà, xa vợ con rồi. Chiến trường Mỹ Tho cũng ác liệt lắm.Tuổi chúng nó đáng
lẽ phải được ăn, được học. Nhìn bóng dáng mảnh mai của H601 nhẹ nhàng bước ra
khỏi lán. Từ trong sâu thẳm trái tim một người cha đã từng vào sinh ra tử, ông
không nén được cảm xúc của tình thâm phụ tử. Sáu Hùng cố nén để nước mắt không
trào ra.
Kim Hoa vội đạp xe vào rẫy ở Suối Rết
gặp Kim Liên chuyển đạt ý kiến, chỉ đạo của chú Sáu Hùng. Kim Liên được phân
công đóng vai chủ vườn cây “đón tiếp” hai con Thiên Nga.
Không khó quá để làm quen với Nhung
gấu, Kim Hoa được phép của “tổ chức” cho ăn diện sành điệu,đúng mốt như những
cô gái con nhà giàu khác, cũng môi son má phấn, cũng kính đen gọng vàng, quần
loe và áo chim cò lòe loẹt. Trang điểm vào, trông Kim Hoa chẳng khác nào những
thiếu nữ đài các của cái xứ sở sầu riêng chôm chôm măng cụt nổi tiếng miền Đông
này.Và cũng phải mất hai tuần mới “chơi thân” với Nhung được.
**
Chợ Long Khánh tấp nập người mua kẻ
bán. Khu trái cây có những cô thôn nữ đang ngồi bán trái cây. Cô nào cô nấy dù
không trang điểm phấn son nhưng nước da đều trắng trèo, xinh giòn.Khác với họ,
có một nhóm ba cô gái ăn mặc cực sang, phấn son lòe loẹt, mùi nước hoa sực nức.Họ
rảo quanh khu vực bán trái cây.
Một cô nói:
-
-Mình có cô bạn làm vườn. Cô ta có bức
vườn mùa nào thức nấy.lúc nào cũng sẵn
trái cây . Hay chúng mình vào đó chơi,
tiện thể vừa ngắm cảnh,vừa mua trái cây.
Người hưởng ứng đầu tiên là Nhung. Nhung hỏi:
- Có xa không?
- Không xa lắm, ở ngay Suối Rết đây
thôi!
Với bộ óc tình báo có nhiều kinh
nghiệm, Lụa suy tính rất nhanh:Ừ thì một công đôi việc, nhân chuyến đi “dã ngoại”
này ta nắm luôn tình hình Việt cộng trong đó.Còn Kim Hoa thì đắn đo.Cấp trên chỉ
đạo là phải bắt sống cho được Lê Thị Lụa, chỉ một mình Lụa mà thôi. Bây giờ lại
vướng thêm Thu Cương. Thu Cương mới gia nhập Thiên Nga không lâu và cũng chưa
gây tội ác. Làm sao đây? Bằng kế hoãn binh, Kim Hoa chỉ vào chiếc xe đạp nói:
-Ba đứa mà đèo nhau một xe thì mệt
lắm. Để mình chạy về nhà lấy thêm chiếc xe nữa.
Nhung bảo:
- Để Thu Cương đứng đây coi xe còn
mình chở Hoa đi cho nhanh
.Kim Hoa gạt đi lấy cớ là ông già
mà nhìn thấy thì ông không cho đi đâu hết.
-Thôi chịu khó đứng chờ. Mình đi
nhanh thôi mà!
Kim Hoa hộc tốc đến gặp H232 nói:
-Em dụ được hai con Thiên Nga vào
Suối Rết rồi. Chị khẩn trương báo cho chú Sáu Hùng biết. Và chị cũng nhanh chân
lên vào rẫy như điểm hẹn để “đón tiếp” hai con Thiên Nga như kế hoạch đã bàn
trước.
Sự thực thì Sáu Hùng đã duyệt
phương án tác chiến này từ hôm qua, khi được H601 báo ngày mai sẽ “điệu hổ ly
sơn” đối với Lê Thị Lụa. Sáu Hùng – người chỉ huy Đội trinh sát vũ trang Long
Khánh - trực tiếp chỉ huy trận này
Ba cô gái được chủ cho dạo quanh vườn một lúc rồi quay lại, ngồi
vào mấy khúc cây kê vội làm cái bàn. Kim Liên mang trái cây ra đãi khách. Đang
mải ăn, ba cô gái không nhìn thấy những tên lính dù đi đến sau lưng. Một tên hỏi:
-Các cô ở đâu tới?
Nhung
gay gắt:
- Ở đâu tới hay đi đâu là quyền của chúng
tôi. Mắc chi các người hỏi.Muốn biết về hỏi ông chuẩn tướng Lê Minh Đảo rồi sẽ
biết.
Một miệng súng đen ngòm
chỉa thẳng vào mặt Nhung gấu.Tay này cũng chẳng phải loại vừa. Hắn xoay người lại
làm cú đá song phi vào tay người cầm súng. Nhưng khẩu súng không văng ra mà
Nhung gấu bị ngay H 202 khóa tay. Cả ba tên bị trói giật cánh khủy, mặt cắt
không còn hột máu.
Sáu Hùng ra lệnh: -
Tách từng đứa một cho về cứ ngay lập tức!
Kim Hoa giả vờ van xin:
- Các chú các anh tha cho em. Em chỉ là cô bán trái cây.Không làm gì cho giặc.
Hai tên nữ mật báo viên
dưới cái vỏ bọc Thiên Nga cùng với “cô bạn
mới quen Kim Hoa” được giải đi.
***
Tháng 4 năm 1995, chúng
tôi về dự lễ Kỷ niệm 20 năm ngày giải phóng Long Khánh (21-4-1975 –21-4-1995).
Chúng tôi gặp người chỉ huy trận bắt Nhung gấu năm xưa – ông Nguyễn Huệ - bây
giờ đã là đại tá Phó giám đốc Công an tỉnh Đồng Nai. Và gặp người đã từng tham
gia chỉ huy Đội Trinh sát vũ trang Long Khánh – ông Lương Hoàng - bây giờ đang
là Tỉnh ủy viên, Bí thư huyện ủy Long Khánh.Tôi hỏi anh Sáu Huệ.
- Anh có biết số phận
Nhung gấu sau đó trôi dạt về đâu không?
Anh Sáu cười hiền:
-Tên thật của Nhung gấu là Nguyễn Thị Thuận,
sinh năm 1952 tại Bùi Chu.Bố là lính Pạc- ti-dăng của quân Pháp, chết trận. Năm1954,
Thuận mới 3 tuổi theo mẹ di cư vào Nam. Bị lạc mất mẹ nên Thuận được đưa vào
nuôi ở Trại Tế bần Hố Nai. Thuận được tuyển vào Đội Thiên Nga năm 18 tuổi, mang
bí số IC0069. Năm 1974 thì bị ta bắt. Sau khi miền Nam hoàn toàn được giải
phóng vài tháng Thuận được tha.Hiện nay đang sống ở Long Khánh.
Tuy đã ở vào cái tuổi trên bốn mươi, nhưng trông Thuận
vẫn còn nhiều nét thanh xuân ngày nào,
nhất là nụ cười – nụ cười đã làm điên đảo bao chàng trai một thời.Tôi hỏi:
-Bây
giờ Nhung sống ra sao?
Thuận
gạt đi có vẻ không bằng lòng vì tôi gọi Thuận là Nhung:
-Chuyện
cũ. Bỏ đi anh. Bây giờ em đã có hai cháu. Chồng em là người cùng quê Nam Định.
Chúng em có rẫy ở Suối Rết, cũng có vườn chôm chôm, sầu riêng. Khi nào tiện mời
các anh vào rẫy chơi. Em ra đây mở quán cà phê kiếm thêm thu nhập và để các
cháu học cho gần trường.
Biên Hòa, những ngày cuối tháng 10 năm 2014
XUÂN BẢO