363. VỀ BÀI THƠ :ƯỚC
Bên sườn núi Bửu Long, ngày
27/5 Tây, nhằm ngày 27, tháng Tư Ta, Nhâm Dần, nhà thơ Xuân Bảo viết:
Chung quanh chỗ tôi ở có rất nhiều khe suối mà người
dân Nam Bộ thường gọi là những con rạch. Nơi trú ngụ của những con chim cuốc,
còn gọi là chim quyên. Người Tàu thì gọi tên nó là Giá cô. Mùa hạ đã đi qua gần
một tháng. Đã có những cơn mưa nhưng chỉ trong một vài chục phút rồi tạnh.
Tôi đã có bài thơ về những cơn mưa đầu mùa.
Mưa
Những cơn mưa đến bất ngờ
Dòng sông bỗng thấy đôi bờ rộng them
Con đường như được tráng men
Cành cây tán lá xanh lên rất nhiều
Cái nắng và cái
nóng lại hun lên như chưa hề có giọt mưa nào. Bầy ve sầu hát khúc mùa hạ chỉ
vài ba hồi rồi biến. Những con cuốc không hề nức nở khóc than hồn Thục Đế.
Ai xui con cuốc gọi vào hè? - Không
có tiếng cuốc kêu ? Vì sao?
Cái nóng nung người nóng nóng ghê! -Thật sự nóng nóng ghê!
Bất giác, tôi lại nhớ biển. Nhớ biển Vũng Tàu da diết
– nơi có một nhà hàng nổi tiếng mang tên Lan Rừng, nằm sát bờ, cạnh đường lên núi Nghinh Phong. Người chủ đã cố công sưu tầm nhiều loại phong lan rừng để
trang trí cho nhà hàng. Nhiều giò lan được treo rất khéo trên con đường dẫn xuống
bến. Mùi hương ngào ngạt khắp một quãng dài bờ biển Nơi đó, tôi và
nhà thơ, nhà giáo Thu Hà đã ngồi ngắm bình minh mưa của đại dương. Những con
sóng tuy nhó nhưng cũng đủ bạc đầu để nhà thơ Nguyễn Duy hỏi:
Hỏi cùng Bãi Dứa, Bãi Dâu
Sóng bao nhiêu tuổi mà đầu bạc phơ?
Hai chúng tôi lại dạo bước trên
dọc bờ biển ngắm trời, ngắm biển bao la mà càng thấm thía lời di huấn của một ông vua văn
võ kiêm toàn – chủ súy của Tao đàn nhị thập bát tú. Vua Lê Thánh Tông đã dạy
cho con cháu một bài học về toàn vẹn lãnh thổ của nước Đại Việt thân yêu:
. “Ta phải giữ gìn cho cẩn thận, đừng để ai lấy mất 1 phân núi, 1 tấc sông do vua Thái Tổ để lại.”
Lê Lợi – Lê Thái Tổ
quần quật bao nhiêu năm nằm gai nếm mật để đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi. Kẻ hậu
thế đương nhiên phải biết giữ.
Khi mặt trời bắt đầu dọi xuống,
xua tan đám bọt hơi nước của
biển sớm mai, chúng tôi dừng chân trước một phiến đá to và ngồi xuống đó nghỉ.Phiến đá này nằm trong một lùm cây, như một cái tum và
chủ nhà hàng đã khéo dấu một giò lan nằm khuất trong đám lá. Tỏa hương nhè nhẹ,
quyến rũ. Vài chú chim sâu thong thả chuyền cành và cất tiếng riu ra, ríu rít.
***
Tôi đã nghĩ đến sự chia tay với biển, với Thu Hà và thầm
ước:
Ước gì níu được làn hương
Ước gì ngắt đóa
lan rừng năm xưa
Ước gì biển
đến cùng ta
Ước gì trời
đất giao hòa tình xuân
Chiều ngày 27/5/2022
Nhà thơ Xuân Bảo