NÓI CHUYỆN VỚI NHÀ THƠ HOÀNG LOAN
Hơn một phần ba thế kỷ đi qua
Hết rồi một thời chiến tranh khốc liệt
Đất nước hồi sinh, khúc hát thanh bình
Đồng ruộng, bãi dâu xanh lại màu xanh
Rừng núi không còn trơ cành trụi lá.
Ba mươi sáu năm qua đi, còn đó
Vết thương chìm sâu vào thịt, vào xương
Nó gậm nhấm vào cốt tuỷ người thương
Nó thẩm thấu nặng nề dòng sữa mẹ
Di chứng sẽ còn với nhiều thế hệ?!.
Có thể nào như thế Hoàng Loan ơi!
Em sinh ra không nguyên vẹn hình hài
“Bàn chân cong cong, ngón chân bé nhỏ…” (1)
Chất độc da cam hành hạ em đó
Và xéo dày lên Tổ quốc yêu thương.
Em mơ ước được cấp sách đến trường
Cùng bạn bè em tung tăng ca múa
Một ước mơ nhỏ mà sao tàn úa
Đọc thơ em, ta đau lắm em ơi! (2)
Những câu thơ bầm tím cả đất trời.
(1) Câu đầu trong bài thơ “Bàn chân của tôi” của Hoàng Loan.
(2) Tập thơ đầu tay của Hoàng Loan gồm 96 bài, có tên “Cám ơn cuộc đời”.
- Vâng,di chứng chiến tranh còn tiếp tục gây đau nhiều thế hệ,càng đau hơn là lũ sâu mọt không biết chiến tranh là gì,nay có chức quyền,ra sức đục khoét vơ vét,ức hiếp những người một thời không ngại hy sinh đưa chồng con ra chiến trường...nỗi đau trùm nỗi đau!Trả lời nhận xét này