195.TẾT ĐOAN NGỌ, NHỚ KHUẤT
NGUYÊN.
Năm nào cũng vậy, cứ đến Tết Đoan
Ngọ, còn gọi là Tiết Đoan Dương, tôi lại càng da diết nhớ tới Khuất Nguyên – một
tài thơ lỗi lạc của nhân dân Trung Hoa - Bởi vì: “Chí ông trong sạch nên hay nói đến các hoa thơm. Nết ông cao cho nên dù
chết cũng không được dung nạp. Ông thoát khỏi cái thế giới bùn lầy như con ve bỏ
lốt ở nơi dơ đục, để cất mình ra khỏi đám bụi trần chẳng để cho đời làm dơ bẩn.
Thật là ở bùn mà trong trắng chẳng lây đen. Suy cái chí ấy thì ông có thể thi
sáng với mặt trăng, mặt trời vậy!” (Theo
Sử ký Tư Mã Thiên, mục Khuất Nguyên liệt truyện, trang 482 và 483, NXB Thời đại
ấn hành năm 2010).
Cách
đây 5 năm, năm 2012 tôi đã có bài thơ “Đối thoại với Thủy thần sông Đồng Nai”,
phỏng theo ý bài thơ Ngư phủ của Khuất Nguyên và ký bút danh là BỬU CỰ UYÊN THI.
Năm Đinh Dậu này, tôi đăng lại bài thơ
“Đối thoại với Thủy thần sông Đồng Nai”. Bài thơ như sau:
Thi nhân ngao ngán
Đứng trên bờ sông
Ngắm dòng Phước Long
Con sông thân thiết
Chảy qua chín bậc [1]
Chảy trong ta oai hùng một bản trường
ca
***
Thủy thần nhìn thấy liền hỏi:
-Nhà thơ Xuân Bảo đấy phải không?
-Có chi mà buồn chán, có chi mà tiếc
nuối?
Thi nhân đáp lại thong dong:
Ta nghĩ về lòng người u tối
-Gạt phắt Trường ca một cách vô lối
“Âm vang một dòng sông”
Ta viết trong mười năm với bao tâm
huyết
Thiên hạ cho đây là Đồng Nai sử lược
Một dòng sông rất đỗi tự hào
Của Miền Đông gian lao!
***
Thủy thần nói :
-Thi nhân đừng câu nệ
Lũ ngu dốt như rác rưởi
Dòng sông này sẽ cuốn phăng
Đừng như Khuất Nguyên viết:
“Cử thế
giai trọc ngã độc thanh
Chúng
nhân giai túy ngã độc tỉnh”(2)
Trường ca của thi nhân ta biết
Cả đất trời và người dân này biết
Tác phẩm Âm vang một dòng sông
Mãi mãi trường tồn như Phước Long Giang
thao thiết
Chở nặng phù sa cho đôi bờ xanh biếc
***
Tạm biệt thủy thần
Sang sảng tiếng Thơ ngân:
Nước sông Đồng Nai trong a
Ta ngàn lần yêu mến
Nước sông Đồng Nai đục a
Sẽ có ngày trong lại !
Bửu Cự Uyên Thi
.........
(1) Sông Đồng Nai phát
nguyên từ cao nguyên Lâm Viên chảy qua 9 bậc. Bậc cuối là thác Trị An, nay
thành thủy điện.
(2) Thế kỷ trước, nhà
thơ Đào Duy Anh đã dịch 2 câu này trong bài thơ Ngư phủ của Khuất Nguyên"
Khắp đời đều đục mình ta trong. Mọi người đều say mình ta tỉnh"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét