Giới thiệu sách:
Đôi dòng ghi nhận về tập thơ Giai điệu bốn mùa của Lê Hoàng.
NXB Hội Nhà
Văn-2014.
TRẢ LẠI CHO EM NỤ HÔN…NGÀY NÀO
Ở
vào cái tuổi “Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm…”Lê Hoàng lắng tiếng lòng quay về
dĩ vãng, nhìn lại những năm tháng đầu đời bước vào tuổi yêu đương.
Tập thơ Giai điệu bốn
mùa của Lê Hoàng mang nặng nỗi niềm hoài niệm về bóng dáng những mối tình đầu
đầy thơ mộng và lãng mạn.Giai điệu bốn
mùa chỉ là cái cớ để ông gửi gắm những cung bậc tình cảm của tuổi trẻ khi
bước vào tình trường…những câu thơ thật hay, thật xúc cảm mà người đọc cũng được
chia sẻ, buồn lây. Mùa xuân, mùa đẹp nhất trong năm. Mùa của cây cỏ đâm chồi nảy
lộc. Mùa của con ong đi hút mật và đàn bướm lượn quanh những đóa hoa.
Xuân tình réo gọi, say lòng bướm
Xao xuyến hồn hoa, ngây ngất ong…
Để rồi:
Loe lóe chút tình trong ánh chớp
Mưa hạ dần phai qua bóng câu…
Chỉ
đến khi mùa thu tới, mùa thu của lá vàng bay, mùa của yêu đương vương vấn. Ta
thấy nhà thơ đã gửi vào đó những lời của con tim, dường như Thần Ánh Sáng và Ả
Hằng Nga cùng lúc xuất hiện, lồng vào nhau biết bao trìu mến. Có nụ hôn nào đẹp
đến thế chăng?
…Không chỉ mùa thu ta có nhau
Ánh dương lồng nguyệt nụ hôn trao…
Thế
rồi:
…Suốt một mùa đông lạnh giá băng
Hương nồng hòa quyện mộng ngàn năm
Bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt xoay vần trong vũ trụ
mênh mang. Sao lại mộng ngàn năm? Đúng như câu thơ của một nhà thơ Pháp:
…Ái tình là cánh đồng ma
Ai đi vào đó chẳng sa lệ sầu
Nhà thơ đếm bước chân mình tha phương bên cõi trời Tây xa
xôi, ngắm tuyết lạnh mà bồi hồi xao xuyến:
Đường tình xuôi ngược về đâu?
Lang thang đếm bước canh thâu mỏi mòn!
Tôi gọi đây là một tập thơ tình, bởi vì trong 32 bài ở tập
thơ này chỉ có một số rất ít bài viết về đề tài xã hội. Đó là Tình cô bán báo, tác giả thương và cảm
thông với bao nỗi nhọc nhằn của cô gái nhỏ:
…Ruổi rong, con chữ trên đường
Liêu xiêu dáng nhỏ, chiều nương bóng dài.
Tuổi thơ vất vả mưu sinh, em chỉ có một ước mơ, một ước mơ
cháy bỏng để được như các em cùng trang lứa:
Ước mơ tuổi nhỏ tràn đầy
Bao giờ em có bạn, thầy kề vai?...
Nhà thơ thương cho số phận những kiếp cầm ca trong Một thời của Sài Gòn phồn hoa ngày đó,
khi tiếng Ngày xưa áo hát và những bước nhảy của ca nương. Xưa thì:
Ngày xưa áo lụa kiêu sa
Người đưa kẻ đón ngựa xe rộn ràng…
Và giờ đây, khi hương sắc đã tàn úa:
…Lối về lẻ bóng chênh vênh
Thầm trong tiếng nấc, nỗi niềm chơi vơi
Tuổi thơ của Lê Hoàng, trên quê nghèo Hải Lăng, Quảng Trị -
nơi có những trận gió Nam, còn gọi là gió Lào -
tuốt lá tre và rang bỏng cát Tiểu Trường Sa chắc cũng như bao đứa trẻ
khác nghèo đói có gì để phá cỗ Trung Thu? Nhà hơ đã có những câu thơ làm tim ta
bật khóc:
…Trăng sáng đêm rằm soi nhân thế
Người thì vung vãi, kẻ lê thê…
Dù chỉ có duy nhất một bài viết về Biển-Đảo nhưng nhà thơ
đã gửi vào đó biết bao tâm tình với tình yêu Tổ quốc thiết tha. Lê Hoàng khẳng
định:
Biển ta, ta bám
Đất ta, ta trồng…
……
Tổ tiên ta hơn bốn nghìn năm dựng nước
Không bao giờ khuất phục bọn xâm lăng
Những năm còn lại, khi tuổi đời đã nghiêng về phía hoàng
hôn, ông muốn làm Lã Vọng:
…Ta thư thả bên bờ sông vắng lặng
Một cần câu ngang dọc khắp sông hồ
Nhà thơ ung dung ngồi ngắm trăng bên Tĩnh Môn, để rồi:
…Giờ đây thiền bất động
Với Ngã là bản Không
Ta tìm ta trong bến
Không có cũng Không cùng
Trong bài Hai đôi mắt
trần gian, tác giả có cái nhìn rất lạ;
Khi tôi sinh ra
Trời
cho tôi hai đôi mắt
Đôi
mắt trước và đôi mắt sau…
Điều
lạ là đôi mắt sau khi đến tuổi qua thời để nhà thơ nhìn về quá khứ và định
tương lai. Nhà thơ cho rằng:
…Mắt là Ý, là Tâm là Diệc
Bao phong trần, bỏ “nghiệp” chuyển
“không”…
Một
lần nữa, tôi khẳng định Giai điệu bốn
mùa của Lê Hoàng là một tập thơ tình. Tình trẻ lúc thanh xuân và Tình già
khi thấy mình tóc bạc da mồi. Bạc màu thời gian nuối tiếc, mặc dầu nhà thơ cố để
cho Bụi phù du khỏa lấp một đời. Nhà thơ thảng thốt kêu lên và
muốn níu thời gian lại:
Thời gian ơi!
Tuổi xuân đã qua rồi
Thôi cứ mặc mái đầu sương trắng xóa…
Hoặc:
…Anh về nơi xứ lạ
Em một mình đơn côi
Giờ đây đầu nhuốm bạc
Sương trắng một khung trời…
Tôi
lấy làm thú vị khi đọc hai bài thơ Lê Hoàng làm theo thể thơ Đường luật khá chỉn
chu về niêm luật và không kém mượt mà, giàu nhạc điệu. Đó là bài Bâng khuâng và bài Tình lặng. Có gì ung dung tự tại hơn, dù nhà thơ đau đáu tiếc nuối
duyên xưa;
Đêm nằm lặng lẽ đếm sao rơi
Tiếc nuối duyên xưa khổ một đời…
Người bỏ ta đi khi tuổi xuân tàn tạ
Như mùa hạ chuyển sang thu
Mùa đông thay lá trơ cành
Ta không còn gì ngoài mái tóc khô
bạc trắng
***
Nhà
thơ Lê Hoàng còn là người đam mê âm nhạc. Ông đã có nhiều ca khúc của một thời
đi qua. Trong tập Giai điệu bốn mùa
ông cho in những ca khúc riêng của mình như Hoài vọng, Qua cầu tìm em và một bài ông phổ thơ Nguyên Sa, bài Tương tư. Gàn đây, ông phổ nhiều bài của
nhà thơ Hoàng Anh Vi như Còn mãi
nụ cười và Nhớ Mẹ…
Dẫu
biết rằng Thơ là nguồn cảm hứng vô biên của người viết, tuy nhiên khi để ngòi
bút trào lên trang giấy, đôi khi cũng có những khiếm khuyết nhất định. Mong độc
giả thông cảm.
Xin
trân trọng giới thiệu Giai điệu bốn mùa
cùng bạn đọc.
Nhà
thơ Xuân Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét