158.ĐÊM GIAO THỪA ĐỌC THƠ XUÂN CỦA
BÁC
HỒI ỨC CỦA XUÂN BẢO
Lời tác giả: Những năm Người chưa đi xa mỗi lần Tết đến - Xuân về, Nhân dân cả nước
và kiều bào ở hải ngoại, đều mong ngóng đón nghe thơ chúc Tết của Bác. Trong giờ
phút giao thoa của Đất - Trời, lời thơ của Bác như một bản hiệu lệnh tiến công;
như lời hịch của non sông trước cuộc xâm lăng tàn bạo của Mỹ ngụy. Ở chiến
trường mặc dù cái chết luôn luôn cận kề nhưng những chiến sĩ “Anh lính Bộ Đội Cụ
Hồ” vẫn hiên ngang tổ chức đọc thơ xuân của vị Thống Soái – Cha đẻ của lực
lượng vũ trang Nhân dân Việt Nam
.
Dưới đây là một đoạn hồi ức của nhà báo, nhà thơ Xuân Bảo.
Dạo ấy, chúng tôi rút quân về vùng biên giới
để huấn luyện và chuẩn bị một đợt tấn công mới. Bọn Giôn-xơn đã phải xuống
thang, thôi ném bom Hà Nội. Chúng chịu trở lại bàn thương lượng ở Pa-ri. Chiến
trường miền Nam liên tiếp thắng to. Cán bộ, chiến sĩ ta lúc này hừng hực khí
thế. Ai cũng muốn xông lên phía trước. Có đánh mạnh thì chúng nó mới chịu ngồi
vào bàn. Không còn cách nào khác. Giữa bầu không khí rộn rã thi đua lập công
đó, bỗng có một tin sét đánh đến với chúng tôi. Bác Hồ đã ra đi. Khi Đài tiếng
nói Việt Nam phát đi bản thông báo của Ban Chấp hành Trung ương Đảng cho toàn
Đảng, toàn dân biết Hồ Chủ tịch đã từ trần, chúng tôi ai nấy đều sững sờ, đau
xót. Không ai nói với nhau một lời rồi cùng òa lên khóc nức nở. Những người
thương binh chưa phục hồi sức khỏe chưa lành hẳn vết thương nằng nặc đòi trở
lại đơn vị để tham gia chiến đấu. Chúng tôi dồn nén đau thương lên
đầu mũi lê họng súng. Diệu kỳ thay sự tổn thất lớn lao của dân tộc làm bừng
cháy trong lòng mỗi chiến sĩ chúng tôi chí khí căm thù giặc hơn bất cứ lúc nào.
Bước vào mùa khô năm 1969, đơn vị chúng tôi lập được nhiều chiến công to.
Một mùa xuân nữa lại đến. Chúng tôi đón tết bằng cánh mai vàng của
núi rừng miền Đông và tấm lòng đôn hậu của bà con cô bác. Đó là mùa xuân năm
Canh Tuất (1970). Như đã trở thành một tập quán tốt đẹp, đêm giao thừa chúng
tôi quay quần bên nhau chờ nghe thơ xuân của Bác Hồ. Trong thâm tâm chúng tôi
biết rằng Bác đã ra đi, nhưng rồi tự mình không muốn tin như thế.
Hai
chiếc kim đồng hồ đeo tay mặt dạ quang của đồng chí chính trị viên đại đội đã
chập vào nhau ở con số 12. Cùng lúc đó, trên bàn thờ Tổ quốc do chúng tôi tự
tạo bằng cây rừng, chiếc ra-đi-ô bán dẫn (chiến lợi phẩm do chúng tôi thu được
trong một trận đánh) vang lên bản Quốc thiều và tiếp theo là những tràng pháo
mừng Xuân. Chúng tôi trang trọng ngồi lắng nghe thư chúc Tết của Bác Tôn. Chúng
tôi kể lại cho nhau nghe những kỷ niệm sâu sắc trong đời bộ đội - những cái Tết
xa nhà, Tết chiến đấu và ngậm ngùi tưởng nhớ đến đồng chí, đồng đội của mình đã
ngả xuống trên chiến trường. Một chiến sĩ người Hà Nội mặt còn mọng lông tơ,
khi cười để lộ hai hàm răng trắng muốt thốt nhiên đề nghị:
-
Báo cáo Thủ trưởng em đề nghị mỗi người đọc hoặc ngâm một bài thơ Xuân của Bác.
Cả
đại đội vỗ tay hưởng ứng.
Người
đột phá đầu tiên đêm Xuân đọc thơ Bác Hồ là đại đội trưởng, người anh cả của
đại đội đã trải qua cuộc kháng chiến 9 năm. Với giọng Thái Bình quê hương 5
tấn, anh ngâm thơ gần như hát theo làn điệu dân ca bài thơ mừng Xuân 1951 của
Bác:
“
Xuân này kháng chiến đã năm Xuân
Nhiều
Xuân kháng chiến càng gần thành công
Toàn
dân ta quyết một lòng
Thi
đua chuẩn bị tổng phản công kịp thời”.
Anh
nói là anh còn thuộc nhiều bài thơ Xuân của Bác nhưng anh thích nhất bài này vì
có một kỷ niệm sâu sắc: năm đó anh được kết nạp vào Đảng đúng lúc Đảng ta trở
lại hoạt động công khai (3-3-1951).
Nhiều
đồng chí ở các miền quê khác nhau lên đọc nhiều bài thơ mừng Xuân của Bác
từ Xuân 1954 khi hòa bình mới lập lại đến Xuân 1968. Mỗi bài thơ là một chặng
đường đi lên của dân tộc, ghi lại những đổi thay cơ bản trên miền bắc đang xây
dựng chủ nghĩa xã hội và những chiến thắng lẫy lừng của quân và dân miền nam.
Bài
thơ mừng Xuân năm 1969 chúng tôi không ngâm., không đọc mà cùng nhau hát thành
bản đồng ca hùng tráng:
Năm
qua thắng lợi vẻ vang
Năm
nay tiền tuyến chắc càng thắng to
Vì
độc lập, vì tự do
Đánh
cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào
Tiến
lên chiến sĩ đồng bào!
Bắc
Nam sum họp Xuân nào vui hơn.
Lời
thơ hào hùng đó như một hồi kèn xung trận. Năm đó, đơn vị chúng tôi đi chiến dịch
lập thêm nhiều chiến công mới.
Từ đó đến nay đã trải qua bao nhiêu mùa Xuân – giọng đại đội
trưởng trầm hẳn xuống – Đại đội của chúng tôi kẻ mất người còn. Có đồng chí đã
vĩnh viễn nằm xuống trên mảnh đất Đồng Nai thân yêu này. Có đồng chí bị thương tật
nhưng vẫn không rời vị trí chiến đấu của người chiến sĩ. Tôi cũng bị
thương, nhưng nhẹ thôi, còn cái miễng pháo nằm trong vai này chưa lấy ra được.
Nó chỉ đau khi nào trở trời.
Đại
đội trưởng cười và kể tiếp: Tết năm nay chúng tôi lại ăn Tết trên biên giới,.
Đơn vị hạ quyết tâm làm xong tuyến đê phòng thủ biên giới vào dịp đầu Xuân. Đêm
giao thừa năm nay, chúng tôi lại tổ chức đọc thơ Xuân của Bác. Mời đồng chí nhà
báo cùng dự đêm thơ ấy với chúng tôi nhé.
Chiến khu Đ – Những ngày giáp Tết Bính Thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét