Giới thiệu: Tập thơ bốn câu của nhà thơ Xuân
Bảo
TÂM
HUYẾT CUỘC ĐỜI XUÂN BẢO QUA “THƠ BỐN CÂU”
VÕ NGUYỆN
Năm1955,
nhà thơ Xuân Bảo vừa tròn hai mươi tuổi. Sau khi rời khỏi quân ngũ anh ra Hà Nội
học tập. Những ngày đầu của thủ đô giải phóng biết bao công việc bề bộn phải
làm để hàn gắn vết thương chiến tranh. Ngoài việc học tập, anh còn được tham
gia cải cách ruộng đất, rèn cán chỉnh cơ. Trước đó, khi còn ở trong quân đội,
anh đã được tham gia rèn cán chỉnh quân, học tập tình hình mới, nhiệm vụ mới.
Từ
chiến trường Bình - Trị - Thiên khói lửa, anh đến Hà Nội với bao ngỡ ngàng. Tiếng
súng tạm ngưng trên nửa thân mình Tổ quốc. Phía bên kia giới tuyến và ít lâu
sau đó sẽ là chiến tuyến kéo dài suốt hai mươi năm trời. Quê hương anh bên dòng
sông Thạch Hãn, nơi có người mẹ kính yêu và đàn em nhỏ thân thương đang sống và
ngóng trông đứa con xa sẽ trở về khi nước nhà thống nhất. Đêm xuống, có những
lúc nhớ mẹ da diết, anh đã gửi tâm sự của mình vào những câu thơ cháy bỏng:
Quạnh quẽ đêm
nay ta với bóng
Bồi hồi nhớ mẹ
chốn quê nhà
Đầu non sương lạnh
trăng dần khuất
Eo óc thôn xa mấy
tiếng gà
(Nhớ nhà)
Đây
cũng là lúc mà tuổi thanh xuân cuộc đời anh bước vào một thời khắc mới, được
bay đến những chân trời mới biết bao hoài bão mơ ước và hy vọng. Nhà thơ yêu TỰ
DO như yêu chính bản thân mình. Bầu trời tự do sẽ cho anh đôi cánh diệu kỳ để
vươn tới những đỉnh cao của cuộc sống, để làm người và vươn tới mục đích cao cả
của thi ca. Nếu không có TỰ DO ắt sẽ không bao giờ đi tới đích Chân-Thiện-Mỹ:
Tự do hai tiếng
ngọt ngào
Êm như nhựa đất
chuyển vào thân cây
Đời cho ta chút
men say
Tự do nâng cánh
ta bay- diệu kỳ
(Tự do)
Tuổi thanh xuân
rạo rực con tim. Đây là lúc tình yêu đôi lứa chớm nở. Anh nhìn đời với đôi mắt
ngây thơ và hết sức lạc quan:
Sơn ca vui hót mừng
trong nắng sớm
Bình minh reo
trên lá mới xuân đào
Đẹp biết bao khi
tình yêu vừa chớm
Hồn giao nhau
trên đỉnh các vì sao
(Vô đề)
Sống trong không
khí văn chương của Hà thành, trái tim của chàng trai Huế- anh người gốc Quảng
Trị nhưng được sinh ra bên dòng Hương giang trầm mặc và thơ mộng- đã xao xuyến
trước những mối tình chợt đến và anh đã nguyện:
Nguyện cùng em
đi cùng trời cuối đất
Nguyện cùng em
có nhau lúc vui buồn
Nguyện cùng em
lúc sống và khi chết
Được như thế có
hạnh phúc nào hơn
(Nguyện)
Có thể nói, Hà Nội
là cái nôi nuôi dưỡng những vần thơ đầu đời trong sáng và lãng mạn của nhà thơ.
Những bài thơ Xuân Bảo viết ở giai đoạn này lung linh sắc màu của tình yêu như
ngàn hoa, cánh gió, như thăm thẳm đại dương, như nắng đẹp mây bay, như mùa thu
xanh, nhẹ như sương và đằm thắm như con đường Trần Hưng Đạo dài hun hút.
Về thủ đô, nhà
thơ còn được đến thăm một vùng đất ăm ắp tình quê quan họ. Anh đã được những cô
gái Cầu Lim trao những câu hát ân tình, trao những miếng trầu cánh phượng:
Miếng trầu cánh
phượng em trao
Nhớ về Kinh Bắc ngày nào bên em
Tiên Du bàng bạc
sương đêm
Cho câu Quan họ
ướt mềm môi ai
(Miếng trầu cánh phượng)
Khi đất nước thống
nhất, anh chọn Biên Hòa làm quê hương mới. Vì nơi đó trong mùa hè đỏ lửa năm
1972, mẹ và các em của anh đã bị đưa ra khỏi quê hương để di dân vào đây. Nhà
thơ về với:
Xuân
Lộc quê ta đất đỏ au
Cao su xanh mướt
chuối tươi màu
Ai về xin gởi niềm
thương nhớ
Cho tình thắm
thiết mãi bên nhau
(Qua Xuân Lộc)
Về với Đồng Nai,
nhà thơ đã sống hết mình với vùng đất mà nhà thơ tự hào rằng: “Làm trai cho đáng nên trai/ Phú Xuân đã trải,
Đồng Nai cũng từng”. Anh đi tới các làng quê và cả những nơi mới khai phá.
Anh đến với núi rừng Sông Ray, với Suối Lệ, suối Thề, ngắm vầng trăng của chiến
khu xưa:
Ai qua Suối Lệ,
Suối Thề
Để ta nhớ mãi một
thời bằng lăng
Sông Ray rừng
sáng dưới trăng
Chiến khu ghi dấu
tháng năm oai hùng
(Cẩm
Mỹ)
Những
bài thơ về Nguyên tiêu – về Ngày Thơ Việt Nam và chùm thơ Xuân khá đầy đặn. Bài
Trăng Giêng như một tụng ca hoành
tráng:
Lộng
lộng trăng soi khắp mọi miền
Qua rồi bão tố,
bến bình yên
Trời quang mây tạnh
ngày xuân đẹp
Vang vọng thơ
Người: Nguyệt chính viên
(Trăng
Giêng)
Nhà thơ yêu mùa xuân với tâm hồn nồng ấm và
không kém phần lãng tử:
Ánh
dương rắc hạt sáng đường trần
Én vẽ trời xanh
nét nét xuân
Lạc bước thi
nhân vào cõi mộng
Hài in lối cũ
gót giai nhân
(Nét xuân)
Nhà thơ Hạnh
Phương đánh giá: “Hai câu đầu của Nét Xuân là một bức tranh xuân rất hiện
thực, mơn mởn một sức sống rất mới, rất thực…Đến hai câu sau của bài thơ thì
nhà thơ chúng ta đã lạc bước chân hoài niệm rất cổ điển, rất Đường thi…” Là
nhà báo, anh đi được nhiều. Nhà thơ đã rải bước chân của mình từ Công viên Đá Đồng
Văn đến tận chót Mũi Cà Mau… Anh ra thăm Côn Đảo, đến viếng mộ người nữ anh hùng
Võ Thị Sáu:
Côn Sơn mờ mịt
giữa trùng khơi
Nghĩa địa Hàng
Dương đứng giữa trời
Ngắt cánh hoa
tươi cài mái tóc
Ngàn năm chị Sáu
tuổi đôi mươi
(Bất tử)
Trong dịp dự Trại
Sáng tác Đà Lạt viết về kỷ niệm 100 năm
Yersin tìm ra cao nguyên Lâm Viên, nhà thơ Xuân Bảo đã góp tiếng thơ của mình với
chùm thơ tứ tuyệt đượm màu sắc của thành phố Ngàn hoa, “Đà Lạt tím” là một bài thơ hay:
Thương quá một màu hoa phượng tím
Tím
một hoàng hôn trong mắt ai
Say
mãi tình em chân trời tím
Xa
nhau tím cả một bờ môi
Nhà thơ còn được
đi ra nước ngoài. Anh đến Ba-Li (Indonesia) và được mời giao lưu thơ trong đêm
Diner Gala bên bờ biển Nam Dương xinh đẹp với bài thơ Em Gái ba li. Khi đến
thăm đền Angkor (Cambodia) anh lại nhớ về cố đô Huế, nơi những ngày thơ ấu anh
được bơi lội giữa giòng sông Thơm, nơi những lăng tẩm, đền đài, miếu mạo… giờ
đây chỉ còn là di sản của nhân loại mà thôi:
Lặng ngắm đền
đài nhớ cố đô
Năm trăm năm ấy
một cơ đồ
Đá mòn Phnom Buk mờ
sương núi
Trăng khuyết
Angkor lạnh Biển Hồ
(Vịnh
Angkor)
Thơ bốn câu – 88
bài tứ tuyệt của nhà thơ Xuân Bảo thật sự xứng đáng là những dòng thơ tâm huyết
để lại cho đời, góp tiếng thơ vào dòng chảy thi ca của một vùng địa linh nhân
kiệt - nơi có Bình Dương thi xã với Gia Định Tam gia- nơi có Nhớ Bắc của thi tướng
Huỳnh Văn Nghệ và những Kòn Trô, Chi-mô-phây của nhà văn Đường Rừng Lý Văn Sâm…
Nhà thơ VÕ NGUYỆN
(Viết tại Biên Hòa khi cơn bão số 1 đang về)
Ngày1/5/2012.
Giờ Anh đã cao tuổi
Trả lờiXóaVẫn đầy ắp hồn thơ
Sống vui ,yêu đời vậy
Nhiều người già ước mơ...