Thương tiếc nhà giáo, giáo sư Ngữ văn Trần Văn Hối.
Sáng nay, ngày 27/7, tôi đang ngồi viết về ngày Thương binh Liệt sĩ thì
nhận được hung tin từ anh Nguyễn Hậu, con ông cậu ruột của tôi ở Phường Sãi ,
Thượng Phước, Triệu Thượng, Quảng Trị báo tin anh Trần Văn Hối- giáo sư Ngữ văn
đã từ trần!
Thật vô cùng xót xa thương tiếc người anh, người
bạn đã ra đi ở tuổi 90! Tôi viết mấy dòng huyết lệ để chia sẻ nỗi đau với chị Nụ,
với các cháu trước sự mất mát này. Tôi xin thắp nén tâm nhang bằng bài viết về
những kỷ niệm với giáo sư Trần Văn Hối!
Kỷ niệm 1.
Đến đường Phan Bội Châu, tôi nhớ mang máng là anh chị Hối ở số nhà 254.
Kỳ cho xe chạy quá gấn tới cầu Bến Ngự. Tôi xuống xe, hỏi một chị đi bộ; Nhà thầy
Hối thì chị ta xăng xái dẫn tôi vào một con hẻm hẹp và gọi tên thầy Đối ra có
người gặp, Tôi là một ông già tuổi trên tám mươi, tai bị nghễnh ngãng đã đành
còn chị ta mới 55 tuổi, sao lại nghe Hối ra Đối được nhỉ? Thế là phải ra lại đường
chính và hỏi người khác. Đến đúng số nhà anh Hối. Tôi gọi cửa, anh chị mừng rỡ
đón vào nhà. Anh chị nhắc lại một vài kỷ niệm hồi chúng tôi ở phố Hàng Đào, Hà
Nội. Có lần anh ra thủ đô cùng với giáo sư ngữ văn Nguyễn Việt Anh để biên soạn
cuốn Văn học sử Việt Nam, anh đã nghỉ lại nhà tôi. Nhưng nhớ nhất là chúng tôi
về dự đám cưới của anh chị. Hồi đó, chị Nụ là sinh viên năm cuối khoa ngữ văn,
quê ở Yên Khánh, Ninh Bình. Đoàn đồng hương Quảng Trị chúng tôi gồm anh Phan
Hào, chồng chị Đào, anh rể anh Trần Văn Hối. Anh Phan Hào đã từng làm bí
thư Thị ủy Quảng Trị thời chống Pháp, anh Trần Đức Lương, phóng viên Việt
Nam Thông tấn xã và tôi. Thời gian đó việc mua vé xe ca Hà Nội đi các tỉnh rất
khó khăn, nên anh Hào (đang công tác tại Văn phòng Bộ Giao thông Vận tải) phải
lấy giấy giới thiệu của Bộ, bến xe mới ưu tiên bán vé cho.
Tôi
và anh Hậu đến anh Hối còn có một việc quan trọng. Anh Hối là một nhà trí thức
tầm cỡ, có uy tín. Năm nay anh đã 86 tuổi và là một trong những trí thức còn lại
của làng. Chúng tôi trình anh bản “Dự thảo Xây Nhà bia tưởng niệm các liệt sĩ,
anh hùng của làng Thượng Phước”. Trong Lời đề dẫn, chúng tôi có đề cập đến một
làng quê nhỏ bé như Thượng Phước, trải qua hai cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại
đánh Pháp và đuổi Mỹ ròng rã ba mươi năm trời đã cống hiến cho Tổ quốc gần 45
liệt sĩ và có tới 7 Bà Mẹ Việt Nam anh hùng. Chưa kể đến những người dân yêu nước
của làng đã bị quân thù mổ bụng, moi gan, chôn sống.
Địa
điểm để xây dựng Nhà bia là một quả đồi thường gọi là Cồn Cự, rộng chừng gần 4
hecta, nằm ngay khu vực trung tâm của làng. Mặt trước là con đường bằng bêtông,
có khu dân cư hiện hữu và mé ngoài là con sông Thạch Hãn đưa nước từ thượng nguồn
(có chiến khu Ba Lòng nổi tiếng) xuôi về biển Đông. Cồn Cự hiện có những ngôi mộ
của các dòng tộc chôn cất người quá cố nằm rải rác, không theo một quy định
nào. Phần lớn diện tích còn lại là trồng rừng keo lai. Công ty Thống Nhất Ninh
Bình khi thi công con đường cứu hộ, cứu nạn từ đầu cầu phía bắc Thạch Hãn – nơi
có tượng đài 19 giọt máu của trung đội anh hùng Mai Quốc Ca - lên tới chân đập Trấm, thường gọi là công trình
thủy lợi Nam Thạch Hãn, dài non chục cây số. Công ty đã ủng hộ làng một con đường
rải đá cấp phối chạy quanh Cồn Cự. Như vậy, nếu lãnh đạo xã Triệu Thượng và Huyện
ủy. Ủy ban Nhân dân huyện Triệu Phong, Tỉnh ủy, Ủy ban Nhân dân tỉnh Quảng Trị
cho phép xây Nhà bia tưởng niệm liệt sĩ thôn Thượng Phước thì Cồn Cự cũng sẽ
thành công viên vĩnh hằng (hay gọi cách khác là Nghĩa trang Nhân dân) cho người
dân nơi đây.
Anh Hối chăm chú nghe tôi đọc bản Dự thảo. Nghe xong,
anh nói: Hay lắm, không có gì hơn là chúng ta – những người còn sống đến hôm
nay phải luôn luôn nhớ đến những đồng bào, đồng chí đã ngả xuống!
Nhưng rồi anh
cũng thấy nan giải bởi một câu hỏi giản đơn: Tiền xây dựng Nhà bia lấy ở đâu
ra? Mặc dù trong “Dự thảo”, chúng tôi có đề cập đến phương thức “Nhà nước và
nhân dân cùng làm, nhưng dân làm là chủ yếu”. Anh Hối nói vui: Xuân Bảo xung
phong đóng góp 20 triệu đồng trước đi, rồi bà con sẽ noi theo mà góp công, góp
của. Nếu “dự án” được tỉnh thông qua thì chắc chắn là làm được.
Chị
Nụ vừa làm bếp vừa lắng nghe câu chuyện của chúng tôi trao đổi. Chị nói: nếu được
duyệt cho xây Nhà bia thì chị cũng sẵn sàng đóng góp. Một lúc sau, cháu Phong,
con trưởng của anh chị đánh ôtô về. Cháu nói về rước các con đi học. Tôi nhờ
Phong chụp cho mấy kiểu ảnh làm kỷ niệm. Anh chị mời chúng tôi ở lại dùng cơm
trưa, nhưng chúng tôi xin khất lại lần sau.
Kỷ niệm 2.
Mệt quá và
cũng đã đến giờ hẹn với giáo sư Trần Văn Hối, tôi vẫy taxi để về khách sạn Song
Cầm. Sửa soạn xong, chúng tôi định kêu xe, nhưng nhà văn Nguyễn Thanh Song Cầm
nói: Để em đưa đi. Chúng tôi đến nhà anh chị Hối ở 264 đường Phan Bội Châu, gần
Đàn Nam Giao đúng 10 giờ. Nhà văn còn về lo cho việc con gái đầu Aya tốt nghiệp
đại học nên xin kiếu.
Ảnh. Bữa cơm
tại nhà anh chị Trần Văn Hối
Anh chị
Hối rất vui khi được gặp lại nhà tôi. Chị Nụ thì khen nức nở: Hơn 40 năm qua rồi
mà chị Minh vẫn trẻ đẹp như xưa! Bữa cơm thân mật được chị Nụ chuẩn bị từ sáng
sớm. Có đủ các món đặc sản của Huế. Cả gia đình giáo sư có mặt đầy đủ. Anh Hối
nhắc lại những kỷ niệm hồi còn chiến tranh chống Mỹ. Mỗi lần anh từ trường Đại
học Sư phạm Vinh ra Hà Nội đều có ghé nhà tôi ở 59 phố Hàng Đào, Hà Nội. Các thầy
Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Duy Bình, Nguyễn Việt Anh…đều có tới thăm gia đình
chúng tôi. Thế mà bây giờ đã nhiều người đi xa. Giáo sư Trần Văn Hối cũng đã xấp
xỉ cửu tuần rồi.
Ôi, Thời
gian!
Tạm biệt
Huế thân thương. Tạm biệt Mang Cá – Kẻ Trài, Bao Vinh, Thành Nội…Tạm biệt những
người bạn rất đỗi yêu thương trìu mến! Chúng tôi lại ra sân bay Phú Bài để về Đồng
Nai.
Nơi
mà:
Làm
trai cho đáng nên trai
Phú
Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng.
Bên bờ Phước Long Giang, lúc 9 h 30’
ngày 26/7/2021, nhằm ngày 17 tháng Sáu, Tân Sửu.
Nhà thơ Xuân Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét