Q154. NHÂN KỶ NIỆM 250
NĂM NGÀY SINH ĐẠI THI HÀO NGUYỄN DU.
Nhân kỷ niệm 250 năm
Ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du và Mừng Hội Kiều học Việt Nam ra mắt ấn bản
Truyện Kiều được “phục nguyên’. Đây là công sức của Ban Văn bản Truyện Kiều
được thành lập từ năm 2013 gồm các nhà nghiên cứu Hán Nôm: Thế Anh, Nguyễn Khắc
Bảo, PGS Nguyễn Văn Hoàn, nhà nghiên cứu Hoàng Xuân Khóa, Vũ Ngọc Khôi, PGS TS
Nguyễn Hữu Sơn, GS Trần Đình Sử và nhà thơ Vương Trọng đã dồn tâm sức hiệu
khảo, chú giải, nghiên cứu, trao đổi,
đối chiếu với 12 văn bản Truyện Kiều (11 bản Nôm và 1 bản Quốc ngữ Kim Vân
Kiều truyện của Trương Vĩnh Ký). Ban thẩm định gồm các học giả uy tín: GS
Nguyễn Khắc Phi, PGS.TS Trần Nho Thìn và TS Trần Trọng Dương chỉnh lý. Bản
Truyện Kiều này dày 466 trang khổ 16 x 24 cm được in song ngữ Nôm và Quốc ngữ,
có 412 từ được “phục nguyên” mà Hội Kiều học Việt nam cho là đúng hoặc gần đúng
với nguyên tác hơn so với các bản Kiều thông dụng. Sách được in bằng giấy xốp
nhẹ, có nhiều tranh minh họa trích từ bản Kiều chữ Nôm hiện lưu trữ tại Thư
viện Anh quốc.
Để góp phần tôn vinh
Truyện Kiều, tôi có bài Nhàn đàm xin cống hiền bạn đọc trong và ngoài nước yêu
mến và kính trọng Đại thi hào Nguyễn Du.
Nhà thơ
Xuân Bảo.
Biên Hòa ngày 1/12/2015
TỐ NHƯ XÚC PHẠM CÁC VƯƠNG TRIỀU
Ở ĐOẠN
NÀO TRONG TRUYỆN KIỀU.
Nguyễn Du ra đời ở vào
thời Lê mạt Nguyễn sơ, tự Tố Như, hiệu Thanh Hiên, biệt hiệu Hồng Sơn tạp hộ,
Nam Hải điếu đồ. Ông sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766, tức 23 tháng 11 năm Ất
Dậu, tại phường Bích Câu, Thăng Long thành, nay là Hà Nội. Tổ tiên đại thi hào quê
gốc làng Canh Hoạch, huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Đông, nay thuộc Hà Nội. Thân phụ
Nguyễn Du là tể tướng Nguyễn Nghiễm di cư vào Hà Tĩnh ở làng Tiên Điền,
huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Danh xưng Nguyễn Tiên Điền tên của Nguyễn Du
chính là nơi này.
Năm 1820, vua Gia Long
qua đời, vua Minh Mạng nối ngôi. Thời điểm này, Nguyễn Du được cử làm Chánh sứ
sang nhà Thanh báo tang và cầu phong. Ông bị bệnh mất ngày 10 tháng 8 năm 1820,
tức ngày 16 tháng 9 năm Canh Thìn, tạ thế lúc 54 tuổi.
Tố Như đã để lại cho
đời những tác phẩm bất hủ: Thanh Hiên thi tập, Nam Trung tạp ngâm, Bắc hành tạp
lục (thơ chữ Hán), Văn Chiêu hồn tức Văn tế thập loại chúng sinh, Thác lời trai
phường nón, Văn tế sống Trường Lưu nhị nữ (văn Nôm), Nhưng phải tới Kim Vân
Kiều truyện mới là đỉnh cao tuyệt tác của Nguyễn Tiên sinh. Đây là
một kiệt tác – niềm tự hào của dân tộc Việt Nam – mà trước và sau Truyện Kiều
chưa có một tác phẩm nào sánh kịp.
Đại thi hào Nguyễn Du
đã được UNESCO tôn vinh là Danh nhân văn hóa thế giới.
Việt Nam ta tự hào biết
mấy!
Tự Đức, con vua Thiệu
Trị sinh năm 1829, mất năm 1883 làm vua từ tháng 10 năm 1848, nghĩa là sau ngày
Nguyễn Tiên sinh mất đến 28 năm. Vua Tự Đức khi đọc Kim Vân Kiều truyện đến đoạn:
“…Bó thân về với triều
đình
Hàng thần lơ láo phận
mình ra đâu
Áo xiêm ràng buộc lấy
nhau
Vào luồn ra cúi công
hầu mà chi
Sao bằng riêng một
biên thùy
Sức này, đã dễ làm gì
được nhau
Chọc trời khuấy nước
mặc dầu
Dọc ngang nào biết
trên đầu có ai…”
Vua Tự Đức nổi cơn lôi
đình, quát tên quan hầu:
- Hãy lôi
ngay Nguyễn Du vào đây và quất cho hai mươi roi để hắn biết “trên đầu còn có
ai” nữa không? Quan hầu thưa:
- Muôn tâu bệ hạ!
Nguyễn Tiên sinh tịch đã lâu, trước khi hoàng thượng lên ngôi kia. Lời của
thiên tử ban ra không dễ gì rút lại được, nên Tự Đức phán:
- Treo cái án hai mươi
roi lên giữa trời để làm gương cho bọn văn nhân thi sĩ, để chúng liều liệu cái
thần hồn, viết lách cho cẩn thận, lễ độ.
Từ Hải, lãnh tụ nghĩa
quân bị Nhà nước phong kiến gọi là giặc nhưng lại được Nguyễn Du gọi là anh
hùng. Nguyễn Du không tiếc lời ca ngợi Từ Hải. Chính Từ Hải mới là người đứng
ra bênh vực Kiều chứ không phải bọn vua quan phong kiến vốn đã mục ruỗng tới
tận xuơng tủy! Hiện tượng Từ Hải, người đã làm rung chuyển ngai vàng
“Thiên tử” được Nguyễn Du phác họa với nhiều thiện cảm do đó khi đọc đến đoạn
này Tự Đức nổi xung là phải.
Tuy nhiên vì Truyện
Kiều quá hay nên tự tay nhà vua cũng góp phần hiệu đính. Và sau này Kim Vân
Kiều truyện có tên gọi là Bản Kinh hay Bản Kiều Huế là như thế.
Tự Đức là một ông vua
nổi tiếng trên thi đàn, đã từng:
“Đập cổ kính ra tìm
lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành
hơi…”
Nhà vua không cho đốt
Truyện Kiều như tên hôn quân Tần Thủy Hoàng đã từng đốt hết sách!
May thay! Nguyễn Du
không bị hai mươi roi và cũng may thay cho số phận Kim Vân Kiều truyện còn mãi
với non sông đất Việt ngàn đời sau mãi mãi là áng thi bất tuyệt.
MAI
LĨNH SƠN XUÂN BẢO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét