Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

121. MÀU MÂY TÍM CỦA MỘT CHIỀU RƠI

121.Giới thiệu sách mới xuất bản:

Cuón  thơ CHIỀU RƠI của Châu Giang.NXB Hội Nhà văn – 2014

MÀU MÂY TÍM CỦA MỘT CHIỀU RƠI

Có một chiều buông
Hoàng hôn rơi xuống
Trên đôi vai gầy
Của em gái nhỏ
Lên đường ra trận

Cả cuộc đời nhà thơ Châu Giang,tên thật Trần Thị Minh Tâm đã hiến dâng cho đất nước. Hai mươi lăm tuổi – cái tuổi phơi phới sức xuân – cô giáo Minh Tâm, vai đeo ba-lô, súng đạn và những kiến thức sư phạm hăng hái lên đường đi B để chuẩn bị cho ngày giải phóng miền Nam. Cái nghề làm thầy, cô giáo đã cho Châu Giang cái nhìn tha thiết với viên phấn trắng:

“…Viên phấn trắng nhỏ nhoi
Lướt trên bảng đen
Người kỹ sư thiết kế xây dựng
Đặt viên gạch móng cho đời
Khi viên gạch đã ngủ rồi
Viên phấn vẫn còn thao thức…”
                             (Viên phấn trắng)

Trên đường hành quân ra phía trước, nhà thơ đã đặt bước chân mình lên nhiều mảnh đất mang đầy thương tích của chiến tranh, tận mắt trông thấy những cảnh núi rừng, sông suối của Tổ quốc thân yêu. Cái tuổi mười tám bâng khuâng trước những tình cảm đầu đời khi bắt gặp ánh mắt người thương:
“…Mắt em để anh soi
Rõ nụ cười trong ấy
Mười tám biết lên đây
Gặp nhau giữa rừng cây…
Để rồi:
Riêng em cứ mải miết
Mang nước về quanh anh
                                      (Suối)

Như bao cô thôn nữ khác, Châu Giang nhớ da diết cái làng Bảo Long, huyện Mỹ Lộc, Nam Định. Ở đó có bát canh cua nấu với rau đay đậm đà mộc mạc hương vị miền quê nghèo:

“…Nhạc tre kẻo kẹt thảnh thơi
Nằm đu đưa mãi tuyệt vời quê hương
Gió chiều phe phẩy thân thương
Ở đâu sánh nổi thiên đường quê tôi
                                      (Nhớ quê)

Cây tre, cây trúc Việt Nam đã trở thành biểu tượng của làng  
quê.Nhà thơ nhìn ngọn trúc uốn ngọn trong nắng chiều như một chiếc lược chải làn tóc khói:

“…Chân trời mây tím tím thêm
Tiếng cười tiếng nói nhẹ êm trong chiều
Chiếc lược ngọn trúc mỹ miều
Chải làn tóc khói rối nhiều sợi sương
                                      (Chiều thu quê)

Tình yêu đôi lứa mãi mãi là niềm hy vọng, là ước ao, Châu Giang muốn trải lòng mình  cho thấu ngọn nguồn lạch sông. Song chiến tranh cứ ào ào lôi cuốn không ngừng nghỉ. Để rồi cũng như bao người con gái khác, nàng chịu cảnh cô đơn và thật buồn khi:

“…Em ngu ngơ cũng nhận thấy lạ thường
Em ra trường đi vào Nam chiến đấu
Kiếm tìm anh nhưng thời gian lạc mất
Với chiều rơi, màu mây tím hoài thôi!
                                      (Chiều rơi)

Châu Giang làm thơ từ rất sớm, khi còn ngồi ở ghế nhà trường và cho tới khi vào chiến trường. Và khi tiếp tục đứng trên bục giảng, Châu Giang vẫn nối mạch cảm xúc với nghề dạy học. Giờ đây khi thời gian và nghiệp dĩ vẫn còn là món nợ, nhà thơ đã gom góp lại những bài thơ mình đã sáng tác trong quãng đời đi qua, giành lại những cảm xúc của mình để tặng đời mai sau.
Chiều rơi, tên tập thơ là món quà quý Châu Giang muốn để tặng hương hồn người Mẹ vô cùng thân thương, để tặng quê hương Bảo Long nghèo khó, để tặng những bạn bè, đồng chí, đồng đội đã cùng chia ngọt sẻ bùi trong những năm tháng cam go, ác liệt và không kém phần hào hùng của dân tộc Việt Nam, của Tổ quốc yêu thương Việt Nam!
Trân trọng giới thiệu Chiều rơi đến với bạn đọc.

                                                          Nhà thơ Xuân Bảo
c


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét