· 365. Sinh
nhật Nguyễn Triệu Quang 62. tuổi
Hôm nay,
29/10 /2022, cách đây 62 năm Nguyễn Triệu Quang được sinh ra trên mảnh đất Ngàn
năm Văn hiến.
Tính
theo tuổi ta thì Triệu Quang đã ở tuổi 62. Tuổi qua cái độ Ngũ thập tri thiên mệnh
để trở về Lục thập như nhi. Và trên một Hoa giáp.
Nhân
Ngày sinh 29/10/1961 của Triệu Quang, bố mẹ chúc con luôn bình an, mạnh khỏe và
hạnh phúc!
Tôi đăng lên đây một phần Nhật ký
ngày đó.
Sáng nay
đang làm việc ở cơ quan, Hải đến báo tin là Minh đã sinh, mà lại sinh con trai
nữa kia chứ.
Lòng hồi
hộp quá chừng! Nửa mừng nửa lo. Mừng vì hạnh phúc đã nở hoa và kết trái! Lo vì
hoàn cảnh hiện tại: nhà ở và tiền lương...Lo làm sao cho đứa con đầu lòng sẽ xứng
đáng về sau; lo từ nay, mình đã trở thành địa vị NGƯƠI CHA, trách nhiệm càng nặng
nề hơn!...
Tối đến
đem cơm vào cho Minh ăn. Minh ăn rất ít và đang ráng chịu những cơn đau dữ dội
làm cho Minh kêu rên nhiều. Ai đã từng làm mẹ và ai đã từng chứng kiến người mẹ
sắp sinh con mới thấy hết nghĩa của chữ "mang nặng đẻ đau" là như thế
đó....
...Bệnh
viện C, ngày chủ nhật thật là nhộn nhịp. Người ra, kẻ vào rất đông, mang theo tặng
phẩm từ những cái nhỏ nhất: một nắm cơm kèm theo đĩa trứng ốp lết, cái thìa cái
bánh, gói xôi của người nhà và đặc biệt có thức ăn mang vào của một cụ nông dân chất phác...
Mình đến
ngay phòng Thường trực và xem bảng báo tin. Dòng thứ 5 quyển sổ nhật ký của bệnh
viện ( đã nhàu nát và nhòe mực). Đây rồi:
Nguyễn
Thúy Minh, 95 Hàng Bồ, con trai, nặng 3 kgs,
forseps,*
"Forseps",
cái từ mới nghe đã thấy đau làm sao! Phải lôi ra à? Thế thì chắc hôm qua, Thúy
Minh đã từng đau đớn và kêu la nhiều lắm!
Hình ảnh
của tháng 11 năm 1948 hiện về. Tiếng mẹ tôi vẫn còn như vẳng vẳng vang lên bên
tai. Mẹ kêu van, gào thét rung cả mấy quả đồi. Em Kim Cúc đã ra đời rồi, còn em
nữa thì "tử tại phúc trung". Một
ngày đau đớn rùng rợn cứ in mãi trong đầu óc tôi. Ngày hôm ấy tôi đã chạy 4
vòng từ Phường Sãi đến Phúc Khê để tìm bác sĩ Cống - người thày thuốc khoa sản
nổi tiếng của Quảng Trị.
Và di chứng
để lại cho tôi là "tiếng nấc nghẹn
còn lại trong tôi" khi quá mệt.
Và sau
đó là cả một chuỗi ngày khủng khiếp của đời tôi. Ông nội bị Tây bắn, Cha mất
tích, Chú tử trận, Cô chết vì chạy giặc.
Nhà cửa, xóm thôn tiêu điều vì Pháp đốt phá.
Cuộc đời
của tôi "đi ở và tự lập" bắt đầu!...
...Tôi vội
khoác vào người chiếc áo Vào thăm bệnh nhân, vào đúng buồng C1. Thì đây, thằng
con trai kháu khỉnh đang nằm trong chiếc giường con. Minh nằm trên giường sản
phụ ở cạnh.
Chao!
Con tôi sao nó giống tôi quá vậy? Từ đôi mắt, cái sống mũi và cái miệng rất chi
giống bố! Còn cái bàn tay thì thật tuyệt
vời. Bé thế nhưng sao mà trắng quá. Ngón tay dài thon, thưa rộng rãi, chúng tỏ nó sẽ có nhiều
cái khéo léo ở đôi bàn tay ấy. Và như các Cụ thường nói " nó sẽ lắm hoa
tay"...
... Tôi
đặt tên con trai đầu lòng là:
Nguyễn
Triệu Quang, sinh ngày 29 tháng 10 năm 1961, tức ngày 20 tháng 9 năm Tân Sửu.
Tôi có dự
định đặt biệt hiệu cho con trai là MAI
LĨNH SƠN.
Nguyện vọng
lớn nhất đối với đứa con này của tôi là
muốn nó sau này sẽ là Nhà thơ.
Mùa đông
năm 1961.
* Hai
cái LO là lo,
lương
con được phụ cấp 5 đồng một tháng, mà chỉ được cấp cho một người, vợ hoặc chồng
nằm trong biên chế nhà nước. Nếu sau thời gian nghỉ đẻ ( hình như một tháng rưỡi)
thì sẽ phải ra Chợ Người Hàng Chiếu để thuê người bế ẵm cháu bé. Như thế, phải
tiêu thêm tiền công cho người làm thì sẽ sống sao đây?
* Và cái LO thứ 2 là Lo nhà cửa, là lo cái nơi ở
95 Hàng Bồ, một cái phòng bé tẹo, khoảng 16 mét vuông, chia đôi vợ chồng tôi một
nửa và vợ chồng anh Bội, người Huế một nửa, nằm cạnh bếp nấu bằng than tổ ong
và củi, và nhà xí hai ngăn. Cứ hơn 4 giờ sáng thì bà Tý ở tầng 3 xuống bếp lục
đục nhóm bếp nấu khoai lang để bán sáng, khói xông mù mịt.. Phòng có cái trần
thấp lè tè, cao hơn 2 mét, đọng khói bếp từ trước giải phóng thủ đô, chưa hề được
quét vôi.
Phía
trên có một cái gác xép, bố trí cho cán bộ tên Đức, độc thân, đang bị ho lao ở.
Bức vách ngăn 2 phòng của tôi và anh Bội làm bằng
tre, cao hơn 1 mét. Hai gia đình tôi và anh Bội có thể nói chuyện với nhau như
ngồi cùng một cái bàn chung.
Khi chưa
có con ở hẹp còn được. Nay thêm đứa con mới sinh thì sống sao đây? LO là LO như
vậy đó.!
Bên bờ Phước
Long Giang, sáng ngày 29/10/2020, nhằm ngày 13 tháng 9 năm Canh Tý.
Nhà thơ
Xuân Bảo
Viết thêm.Tuy nghèo nhưng vợ chồng chúng tôi vẫn nuôi”bà vú”để
trông nom Triệu Quang!
Được cấp
lương con Một tháng 5 đồng không đủ trả công cho vú nuôi.Tôi đã phải làm. thêm
nghề vẽ cartalogue thời trang cho các hiệu thợ may, vói cái lô gô con cò kiếm sống
trên các làn sóng lăn tăn của ao làng, có dòng chữ XB 59 Hàng Đào, Hà Nội và nhận
viết Bằng khen cho Viện Thi đua và Khen thưởng với thu nhập cũng gần bằng tiền lương!
Chao ôi một thời gian khó!
Bên sườn núi Bửu Long, ngày
29/10/2022, nhà thơ Xuân Bảo đi theo thi nhân tiền bối Hồ Xanh Nguyễn Thượng
Cát vào núi ngâm thơ nhàn,